Bầu trời dần ảm đạm, thời điểm ngẩng đầu đã không còn thấy sắc xanh nhàn nhạt, gió nhẹ nhàng thổi qua, dây dưa khoé mắt ai.
Đã quên là ai từng nói qua, chúng ta sẽ cả đời bên nhau, một đời vĩnh viễn.
Chính là, vĩnh viễn cách quá xa, còn duyên phận của chúng ta lại quá ngắn ngủi, vĩnh viễn ấy chỉ có thể dừng lại ở những năm tháng của ngày hôm qua.
Chính mình đau thương bừng tỉnh, rồi lại không tự giác nhớ đến để nước mắt đầy mặt, hình ảnh dừng lại ở mỗi buổi chiều mùa hạ yên tĩnh, sau đó, vỡ vụn thành từng mảnh.
Đã quên là ai từng nói qua, chúng ta sẽ cả đời bên nhau, một đời vĩnh viễn.
Chính là, vĩnh viễn cách quá xa, còn duyên phận của chúng ta lại quá ngắn ngủi, vĩnh viễn ấy chỉ có thể dừng lại ở những năm tháng của ngày hôm qua.
Chính mình đau thương bừng tỉnh, rồi lại không tự giác nhớ đến để nước mắt đầy mặt, hình ảnh dừng lại ở mỗi buổi chiều mùa hạ yên tĩnh, sau đó, vỡ vụn thành từng mảnh.
Nhạt Nhòa
Tác giả: Tuấn Khanh
Trình bày: Trần Thái Hoà
Chiều về quạnh hiu
Từ biệt người yêu
Muốn nói thật nhiều
Muốn khóc một chiều
Sao cứ ngại ngùng!
Lệ bỗng rưng rưng
Tình nỡ xoay lưng
Trong chiều hấp hối
Ôm ấp đêm đêm
Giấc ngủ mồ côi
Rồi từng ngày qua
Người về miền xa
Có nhớ thật thà
Đắm đuối mù lòa
Hay đã nhạt nhòa.
Còn nhớ hay không
Giòng nước mênh mông
Con thuyền bến cũ
Hắt hiu trong chiều.....Thu
ĐK:
Em, tại sao em lại tiếc nuối
Ôi đường đèn bờ sông SEINE
Chứng cuộc tình chúng mình
Anh tại sao anh bật tiếng khóc
Trong hôn mê khi cuộc tình từ giã!
Tại mình còn yêu
Tại mình còn thương
Đôi mắt lạ thường!
Say đắm thẹn thùng
E ấp ngại ngùng
Ngày ấy yêu nhau!
Giờ khóc xa nhau
nghe lòng bão tố
thiết tha hay nhạt phai !?!
No comments :
Post a Comment