Sáng tác: Nguyễn Trung Cang
Trình bày: Elvis Phương
Trình bày: Elvis Phương
Bài hát là tự sự không thể chân thành hơn của những người đang yêu. Cảm giác nồng nàn, ấm áp xuyên suốt ca khúc đã làm người ta quên đi nỗi u uẩn, mệt mỏi trong tận cùng sâu xa của bài hát. "Dù có cách xa mỏi mòn, mà những yêu dấu còn mãi. Sưởi ấm xác thân héo gầy, tình yêu như gió đem mây, gọi mưa giăng kín khung trời...".
1. Yêu [G] em như thuở [Em] nào
Tình [Am] yêu còn biên đầy trang [D7] giấy
Yêu [Bm] em như thuở [Em] nào
Tình [Am] yêu còn đong đầy trang [D7] sách.
Dù [G] biết trái tim đã [Em] già
Mà [Am] những thiết tha chẳng [D7] nhòa
Tình [G] cũ vẫn nghe ấm [Em] nồng
Gọi [C] tên nhau lúc cô [Bm] đơn
Để [D7] nghe sưởi ấm tâm [G] hồn.
2. Em [G] ơi đây tiếng [Em] đàn,
Lời [Am] ca dệt ân tình năm [D7] tháng
Câu [Bm] ca hay khúc [Em] nhạc
Tình [Am] yêu còn đong đầy khao [D7] khát.
Dù [G] có cách xa mỏi [Em] mòn
Mà [Am] những dấu yêu mãi [D7] còn
Sưởi [G] ấm xác thân héo [Em] gầy
Tình [C] yêu như gió đem [Bm] mây
Gọi [D7] mưa giăng kín khung [G] trời.
ĐK: [Em] Này em [Am] hỡi, ta mơ [D7] ngày sẽ [G] tới
Khi tương [C] phùng, em [Am] khóc cho niềm [D7] vui vì hạnh [G] phúc.
[Em] Ngọt hay [Am] đắng, trong cuộc [D7] đời mưa [G] nắng
Ta luôn [C] cười trong [Am] giấc mơ hạnh phúc xưa tuyệt [Em] vời [D7]
3. Riêng [G] ta nơi núi [Em] rừng
Về [Am] đêm càng nghe hồn băng [D7] giá
Câu [Bm] ca hay khúc [Em] nhạc
Càng [Am] thêm sầu cho tình tan [D7] nát.
Dù [G] biết cách xa với [Em] đời
Dù [Am] biết thủy chung chẳng [D7] rời
Mà [G] vẫn xót xa tháng [Em] ngày
Chờ [C] ta chi nữa em [Bm] ơi
Còn [D7] đâu giây phút tuyệt [G] vời.
Tình [Am] yêu còn biên đầy trang [D7] giấy
Yêu [Bm] em như thuở [Em] nào
Tình [Am] yêu còn đong đầy trang [D7] sách.
Dù [G] biết trái tim đã [Em] già
Mà [Am] những thiết tha chẳng [D7] nhòa
Tình [G] cũ vẫn nghe ấm [Em] nồng
Gọi [C] tên nhau lúc cô [Bm] đơn
Để [D7] nghe sưởi ấm tâm [G] hồn.
2. Em [G] ơi đây tiếng [Em] đàn,
Lời [Am] ca dệt ân tình năm [D7] tháng
Câu [Bm] ca hay khúc [Em] nhạc
Tình [Am] yêu còn đong đầy khao [D7] khát.
Dù [G] có cách xa mỏi [Em] mòn
Mà [Am] những dấu yêu mãi [D7] còn
Sưởi [G] ấm xác thân héo [Em] gầy
Tình [C] yêu như gió đem [Bm] mây
Gọi [D7] mưa giăng kín khung [G] trời.
ĐK: [Em] Này em [Am] hỡi, ta mơ [D7] ngày sẽ [G] tới
Khi tương [C] phùng, em [Am] khóc cho niềm [D7] vui vì hạnh [G] phúc.
[Em] Ngọt hay [Am] đắng, trong cuộc [D7] đời mưa [G] nắng
Ta luôn [C] cười trong [Am] giấc mơ hạnh phúc xưa tuyệt [Em] vời [D7]
3. Riêng [G] ta nơi núi [Em] rừng
Về [Am] đêm càng nghe hồn băng [D7] giá
Câu [Bm] ca hay khúc [Em] nhạc
Càng [Am] thêm sầu cho tình tan [D7] nát.
Dù [G] biết cách xa với [Em] đời
Dù [Am] biết thủy chung chẳng [D7] rời
Mà [G] vẫn xót xa tháng [Em] ngày
Chờ [C] ta chi nữa em [Bm] ơi
Còn [D7] đâu giây phút tuyệt [G] vời.
Cho đến nay, chính giới nghiên cứu âm nhạc và những bạn bè cùng thời với Nguyễn Trung Cang cũng chưa nắm chắc năm sinh và năm mất của anh. Chỉ có một số nguồn tin gợi mở cho biết, Nguyễn Trung Cang sinh năm 1947 tại Long Thành, Biên Hòa, mất năm 1985 khi chưa đầy 40 tuổi. . Nhập ngũ khóa 6/70 Thủ Đức
Theo tin đồn, anh đã chết trong nghèo khó và bệnh tật tại một trại cải tạo ở một vùng rừng núi hẻo lánh, để lại một người vợ và 2 người con gái.
Nguyễn Trung Cang cùng với Lê Hựu Hà lập ra ban nhạc trẻ Phượng Hoàng, với ca sĩ chính là Elvis Phương. Hai ông và các nhạc sĩ khác như Nam Lộc, Tùng Giang, Trường Kỳ, Jo Marcel là những nhạc sĩ tiên phong trong phong trào nhạc trẻ trước 75, loại nhạc tiếng Việt chịu ảnh hưởng nhạc Rock, pop Anh Mỹ thời thập niên 60, và đầu thập niên 70.